Có những lúc thèm một mình mà khóc,
Không cần ai an ủi vỗ về.
Cho nỗi buồn như là giọt nước
…Lăn xuống má và cứ thế trôi đi
Có những lúc thèm gục đầu mà khóc,
Quên ngoài kia mưa cũng khóc như mình
Những nỗi buồn đua nhau dồn chật lại
Ôm lấy mình như một nỗi tủi thân
Có những lúc thèm được nhìn mình khóc,
Nhận ra mình khóc khác ngày xưa…,
Những va vấp in lên màu của mắt
Thất bại bao lần vẫn chưa biết mình… thua.
Có những lúc thèm bình yên mà khóc
Cho quên nỗi nhớ dữ dội nghẹn trong lòng
Yêu thương lắm cuối cùng là ảo ảnh
Ta cố giữ cho mình chỉ một chút lòng tin.
Chỉ tiếc rằng
Không còn một bàn tay cho mình vin
Chỉ tiếc rằng
Buổi chiều nay…
Ta ko còn khóc được…
Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc
Lệ chẳng rơi trên những phím dương trần.
Là một ngày ta chẳng còn là ta nữa
Gom lá một thời…thả rớt cả trời xuân…
Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc
Người có buồn bởi thay đổi trong ta ?
Như mùa đông không bao giờ đến nữa!
Ừ…và ta sẽ chẳng khóc bao giờ !
Bất chợt một ngày người nhìn ta câm lặng
Người sẽ tin trong đáy mắt ta cười
Với những mất mát nhiều hơn thế nữa
Và cho dù ai đó bỏ cuộc chơi….
Ta không khóc như mùa đông không khóc
Có ai mang những nỗi nhớ một thời
Ta không khóc nghĩa là ta đã mất
Trái tim yêu dự cảm giữa đường đời…
Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc….
Lệ của người liệu có chảy hay thôi ?
Thơ của chị làm à? Hay thế chị! Nhiều xúc cảm!
Chết chết…không dám không dám…thơ chi “nhảy” ở trên mạng thôi, nhưng vì không biết tên tác giả không đưa vàodao này em có gì mới và vui không?