(Phạm Thị Ngọc Liên)
Hãy tưởng tượng ta đang ở núi
đưa tay lên là chạm đỉnh trời
giấc ngủ trưa bồng bềnh sương khói
một tiếng chim buồn thanh thoát rơi
Hãy tưởng tượng ta đang ở biển.
nhắm mắt đi trong lớp sóng chiều
nỗi nhớ nhung chìm trong cát ướt
lời tự tinh theo gió đổ xiêu
Hãy tưởng tượng ta đang ở phố
phố buồn thiu nên phố ngủ ngoan
bụi hè đường co mình chờ đợi
những bước chân trần ta lang thang
Hãy tưởng tượng ta đang ở rừng
mặt trời soi cháy lòng hoang dã
những tàng cây âm u tiếng ca
vỗ về cơn đau khát khao xứ lạ
Hãy tưởng tượng ta đang ở mộng
chìm đắm trong hạnh phúc bình thường
nồng nàn mùi hương một người bên cạnh
trên chiếc cầu vồng long lanh như sương
Hãy tưởng tượng ta là hạt bụi
bay giữa đất trời giữa cả vô biên…
Hãy tưởng tượng ta chưa từng biếtcó nỗi đau dịu ngọt đến vô cùngHãy tưởng tượng ta chưa từng nhớđể nghe lòng hờ hững như không…