Cửa phòng trọ vừa khép lại. Hân cuống quýt vồ vập tìm môi nàng.
– Anh nhớ em quá!
Cái thời khép mắt, đỏ mặt, lòng lâng lâng sung sướng khi nghe câu ấy từ những chàng trai đã qua mười năm rồi. Nàng lùi lại, nửa nằm nửa ngồi, lưng tựa vào vách phòng trọ. Nàng cố nhìn sâu vào mắt Hân.
– Sao anh yêu em? Vì sao anh đến với em? So với chị, em không là cái gì cả! – Hân cố kiềm chế rồi thật nhỏ nhẹ.
– Thôi mà em! Khó khăn lắm mình mới được gặp nhau một lần. Hãy tận hưởng phút giây bên nhau đi em.
Nàng lắc đầu. Cố nhìn sâu vào mắt Hân, giọng thật kiên quyết.
– Anh trả lời em đi!
Hân đứng sựng. Tránh nhìn vào mắt nàng.
– Anh đã thấy ở em những điều mà vợ anh không có. Cô ấy thông minh, tài giỏi, học cao. Còn anh chỉ muốn có một người vợ thật bình thường, như em. Bên em, anh cảm thấy bình yên. Anh cần những khoảng lặng. Bên cô ấy, anh luôn căng ra vì bị đòi hỏi phải thế này, phải thế kia. Anh mệt mỏi lắm rồi!
Nàng bật cười khẽ, giãn ra vì những điều băn khoăn lâu nay đã được giải tỏa. Hân cũng giống mình, đi tìm người tình vì những điều mà người chồng, người vợ mình không có. Khi đến tuổi yêu đương, nàng cũng giống như bao cô gái, dệt biết bao mộng đẹp, tưởng tượng nhiều tiêu chuẩn phải có ở người trong mộng. Chàng là người cao ráo, phong độ, lịch lãm, yêu mình hết lòng. Rồi chàng phải là người học thức, biết lo cho đời sống gia đình, yêu vợ yêu con. Đạt được chuẩn trên thì chàng chắc phải có đời sống vật chất kha khá, đủ lo cho gia đình. Lấy được người mong ước như vậy là được sống nơi thiên đường rồi. Ôi! Cái tuổi mười tám đôi mươi nhiều mộng đẹp.
Nhưng rồi… người đàn ông mà sau này là chồng nàng xuất hiện đột ngột. Đời không như là mộng. Đức cao to, mặt sáng đầy nam tính. Nàng lập tức rung động trước vẻ bề ngoài đàn ông đầy phong độ đó. Không kịp tìm hiểu thêm, nàng vội gật đầu khi nhà chàng hỏi cưới.
Làm vợ, nàng mới biết chồng không là người trong mơ. Thừa sức khỏe, nhưng Đức không học cao và không có nghề nghiệp. Chồng nàng làm nhiều nghề dựa vào sức khỏe mà không ổn định. May nhờ mẹ nàng giúp vốn và truyền nghề cho vay trả góp, nên trong thời gian dài, nàng có thể lo cho cuộc sống gia đình. Thấy vậy, chồng nàng lại càng vô lo. Mọi chuyện cứ để một mình nàng gánh vác.
"Tôi sợ điện lắm!". Rồi Đức bỏ đi tìm đám bạn "triệu phú thời gian" của mình. Tối nay, nhà nàng có sáng đèn cho con học không? Nàng có tính toán sổ sách tiền góp được không? Thây kệ! Đó không phải là chuyện để Đức quan tâm.
"Chuyện đó tôi không biết làm!" và bỏ đi là thói quen của chồng nàng, khi nàng nhờ một chuyện cần đến bản lĩnh đàn ông trong nhà. Mỗi sáng, Đức vươn vai, mặt rạng rỡ vì tối qua không ai kêu đi làm. Số ngày Đức rạng rỡ mỗi năm càng nhiều.
Có lẽ, nàng cũng nuốt những đắng cay, thất vọng về chồng vào lòng để ráng lo cho các con khôn lớn. Nàng cũng không muốn ngoại tình nếu chồng nàng chỉ có vậy. Ngay cả vẻ phong độ, niềm hãnh diện duy nhất của nàng về chồng, Đức cũng đem san sẻ cho những người đàn bà khác.
Có một sáng vừa mở cửa, đã thấy một người phụ nữ bịt mặt ngồi trước nhà nàng tự lúc nào. Nàng tá hỏa khi mắt chị ánh lên đầy giận dữ và một mực đòi gặp Đức. Chị ta ngồi chờ. Chờ cho đến khi nào gặp được Đức, để chị giải quyết "nợ nần tình cảm". Rồi cả những lần Đức qua đêm không về. Đức đã quá coi thường nàng. Chồng nàng đã không biết quý trọng những công sức mà nàng xây đắp cho gia đình. Cũng đã bao lần nàng chở các con về nhà cha mẹ đẻ. Mẹ nàng, một người đàn bà cả đời chỉ biết có chồng con, bà luôn khuyên nàng: "Số kiếp đàn bà là vậy đó con ơi! Hãy nghĩ đến con mình". Nàng đã nghĩ lại, sợ các con lớn lên không cha. Nàng nuốt nước mắt, quay về với Đức. Giọt nước đã tràn ly.
Nàng đến nơi ấy để hành hương, mong tìm được sự thanh thản sau những gì Đức đã gây ra. Vốn bặt thiệp, Hân dễ dàng làm quen với nàng. Như là duyên, Hân và nàng ngồi chung băng ghế trong chuyến du lịch. Hân bộc bạch, đi để tìm một khoảng lặng trong chuyện gia đình.
Kiến thức sâu rộng, với những ý kiến tinh tế, Hân đã nhanh chóng hút hồn nàng. Nàng như bắt gặp được người nhìn thấu nơi sâu thẳm trong tâm hồn mình. Người đàn ông mơ ước của mình là đây!
Đến với Hân, nàng muốn tìm kiếm một bờ vai để tựa. Nàng yêu Hân vì Hân trí thức, lịch lãm, luôn an ủi, xoa dịu nỗi đau, uất nghẹn của nàng trong đời sống vợ chồng. Nhu cầu ngoại tình của nàng, một người phụ nữ, chỉ xuất phát từ việc muốn được ai đó xoa dịu về tinh thần, chứ đâu phải là nhu cầu về thân xác. Nhưng có người đàn ông nào ngoại tình mà chỉ vì nhu cầu tinh thần như nàng? Hân luôn chịu khó lắng nghe, góp ý, cùng nàng giải quyết chuyện nhà. Hân luôn san sẻ, buồn tủi cùng nàng, phẫn uất cùng nàng về những chuyện Đức đã gây ra. Nàng vốn là người không nói được khi lòng đang uất lên. Bên Hân, nàng như gặp được người tri kỷ. Ngay từ lần gặp đầu tiên, ánh mắt của Hân làm nàng tin cậy. Nàng biết rằng đây là người mà nàng có thể nói hết, trải hết lòng mình.
Gặp Hân là nhu cầu không thể thiếu của nàng. Mỗi lần gặp nhau cũng phức tạp lắm, Hân không cho nàng gặp vào một ngày cố định. Chàng sợ chồng nàng hay nhà chồng nàng biết được quy luật. Rồi khi nàng đã ra khỏi nhà, Hân mới báo gặp nhau ở nhà trọ nào. Không bao giờ hai người gặp nhau tại một nhà trọ hai lần liên tục. Nàng phải mặc áo gió màu ghi, là màu rất nhiều phụ nữ thích khoác ngoài. Quần áo, dép, nón bảo hiểm, khẩu trang cũng dùng màu mà nhiều phụ nữ hay dùng. Nàng ra đường là lẫn vào đám đông, không ai nhận ra được. Có lúc nàng đã giận run lên khi chào người quen mà không được đáp trả. Sau nghĩ lại nàng bật cười, mình bịt mặt, người ta biết mình là ai mà chào lại! Nàng lại thầm phục sự tinh tế của Hân. Mọi việc là do Hân bày cho nàng. Hân của nàng là thế đó.
Nàng đã từng cười thầm giễu cợt những đôi tình nhân hẹn hò ở nhà trọ sao quá hời hợt. Có bà đã từng bô lô ba la với nàng, "Có gì đâu! Chỉ cần giả bộ xách giỏ đi chợ, rồi gởi ở đâu đó là mình xẹt vô nhà trọ. Chồng ở nhà làm sao biết được?". Bởi thế, đã có một bà vợ bị chồng cùng con trai bắt quả tang tại trận. Phòng trọ đã bị chồng bà vung vãi nước sơn khắp nơi. Gã nhân tình của bà còn bị nguyên thùng sơn úp thẳng vào đầu. Những người dân ở khu phố vốn tĩnh lặng được xem tranh trừu tượng của hai họa sĩ không chuyên.
Những người ở lứa tuổi của nàng, của Hân sau khi đi một quãng dài trong đời sống vợ chồng, thường nhìn lại, thường suy tính những được mất nếu trước kia mình cưới anh Thanh, cô Nga, anh Trung… chứ không phải là chồng hay vợ mình hiện tại. Nàng bị mất mát nhiều lắm khi lấy Đức làm chồng. Nàng luôn hối tiếc, thuở hai mươi nàng đâu có những suy nghĩ già dặn, sáng suốt như bây giờ? Rồi bây giờ, khi đã chín chắn trong suy nghĩ thì nàng còn đâu tuổi thanh xuân căng tràn nhựa sống của tuổi hai mươi. Thật đến khổ cho nàng (hay kiếp người?).
…
Nàng mỏi mệt dựa lưng vào tường. Dưới ánh sáng mờ mờ trong phòng trọ, nàng ngắm nhìn Hân đang ngủ, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Thời gian như ngừng lại ở nơi này. Không còn nhớ mình vào đây bao lâu rồi, nàng tặc lưỡi. Thôi kệ! Đã vào đây. Còn để ý đến thời gian làm gì!
Khác những lần trước, sao bữa nay nàng thấy nụ cười của Hân trong giấc ngủ thật đểu. Nàng thấy sợ. Ai đó đã nói với nàng, bản chất con người bộc lộ rõ nét nhất trong giấc ngủ. Khi ngủ là người ta sống thật với mình nhất. Chả lẽ Hân đến với nàng cũng chỉ để thỏa mãn thôi sao? Như có tia lửa điện xẹt ngang qua đầu. Nàng ngồi nhớ lại. Ngoài những lời nói êm dịu, ngoài những xúc động cùng nàng. Hân chưa có hành động gì cụ thể để giúp nàng vượt lên số phận, hay chí ít cải tạo được hoàn cảnh gia đình hiện tại. Sao trước đây nàng u mê đến thế, làm mọi chuyện theo ý Hân sắp đặt? Nàng chấp nhận, vì muốn có người san sẻ những bế tắc của lòng mình. Chuyện giữa nàng và Hân rồi cũng chẳng đi đến đâu. Nàng chỉ muốn tung hê tất cả rồi cùng Hân xây cuộc đời mới. Còn Hân nào muốn vậy. Hân cứ lặp đi lặp lại với nàng. Đây chỉ là những phút giây ngoài chồng ngoài vợ. Đây chỉ là những khoảng lặng của Hân. Thế thôi!
Hai người hầu như không biết hoàn cảnh gia đình của nhau, ngoài những lời tâm sự. Nàng mang mặc cảm thua kém vợ Hân để đi tìm hiểu hoàn cảnh nhà chàng. Thật bất ngờ, nàng biết nhà Hân đang yên ấm, hạnh phúc. Hay ít ra bề ngoài là vậy theo lời của những người hàng xóm.
Nàng được nhẹ lòng khi gặp Hân. Nhưng khi về đến nhà, nàng lại bị một áp lực khác lớn hơn, nặng nề hơn về sự vụng trộm của mình. Nỗi sợ hãi bị chồng hay mọi người phát hiện luôn ám ảnh trong từng giấc ngủ, từng ngày, từng giờ. Chuyện vỡ ra thì nàng chỉ có cách nhảy sông hay trốn đi biệt xứ. Làm sao giấu mãi cây kim trong bọc?
Nhìn Hân đang ngủ say, vẻ mặt vẫn đang no nê mãn nguyện, nàng bước vào phòng tắm. Nàng tắm gội thật kỹ lưỡng, thật sạch sẽ. Nàng muốn dòng nước mát cuốn trôi đi, xóa sạch từ thể xác đến tâm hồn. Nàng tháo thẻ sim điện thoại quăng vào bồn cầu, mối liên lạc duy nhất giữa nàng và Hân. Ý tưởng này là của riêng nàng, không do Hân bày cho. Thẻ sim điện thoại trôi, nàng chưa phân định được là nên yên phận về sống với chồng con hay đi tìm một người tình khác. Người ấy phải có những điều nàng cần mà Đức rồi Hân vẫn không có. Cuộc sống vốn ngắn ngủi mà. Còn người đàn ông lý tưởng mà nàng mong đợi đang ở đâu?
Nàng khép nhẹ cánh cửa phòng trọ, cố tránh để Hân thức giấc. Bước ra đường, nàng hòa lẫn vào đám đông.