Những Bóng người trên Sân ga…

Đi bằng tàu hoả là một cái thú (chả biết là vui hay buồn) của mình…
Cuộc sống này có quá nhiều những điều đổi thay nhưng dường như những Sân ga vẫn thế, nơi mà những mảng đời chạm vào nhau cái độp, hay trôi tuột đi vô thức theo những tiếng còi nhức nhói!
Mình bỗng nhớ mấy câu thơ của Nguyễn Bính về cái chốn này:

“Những cuộc chia ly khởi từ đây
Cây đàn sum họp đứt từng dây
Những đời phiêu bạt, thân đơn chiếc
Lần lượt theo nhau suốt tháng ngày…”

Có những năm tháng trong đời (lại cũng chẳng biết là vui hay buồn nữa) mỗi chiều thứ 7 mình lại ra bến tàu ngồi đợi từ khi tàu đến cho đến khi sân ga không còn một bóng người, chả biết là đợi gì, niềm vui, hay nỗi buồn chăng?!…để rồi lại thất thểu ra về và gặm nhấm sự buồn tủi đến no say!
Khi xưa mỗi lần lên tàu, thế nào cũng có ối người ra tiễn…Khi thì mang vác hộ hành lý, khi chỉ là đàn đúm tí, và cũng có cả những sự “đưa tiễn” theo đúng nghĩa của nó!
Đưa tiễn cái gì nhỉ?!
Con người?
Hay là cả một quãng đời???

Giờ mỗi lần lên tàu thì thường chỉ có một mình…cũng lại chả biết là vui hay buồn!!!
Hành lý thì cũng chả có gì nặng nhọc, mà có thì cũng có thêm công ăn việc làm cho mấy ông “chợ người” đang tranh nhau kiếm sống ngoài ga. Tiễn đưa thì cũng tiện, 20k tiền xe ôm là tiễn về đến tận cửa nhà (có khi còn khuyến mại bấm hộ cái chuông cửa!)Cuộc sống thật giản đơn!!! Đơn giản đến chông chênh!!!

Giờ đây cơ hội để đi tàu không nhiều, Máy bay dù sao vẫn “tít” hơn cho cái dải đất hình chữ S loằng ngoằng!
Sân Ga và Sân bay có gì khác nhau không nhỉ?! vẫn là những chuyến đi…
Khi cánh cửa khép lại, những quãng đời ngắn ngủi cũng khép lại…và lại ùa vào với dòng đời…”không phải là trong”!
“Xa lạ” là những gì cần phải khắc cốt ghi tâm???!!! Xa lạ với chính con người mình…dù chỉ vài phút trước đó thôi!
Mình chắc là mình đã làm được, và đã làm tốt…
Có thể là còn tốt hơn cả mức cần thiết…

Đất trời mênh mông, đâu là những chuyến đi, đâu là những chuyến về…

***

Những bóng người trên sân ga
– Nguyễn Bính –

Những cuộc chia ly khởi từ đây
Cây đàn sum họp đứt từng dây
Những đời phiêu bạt, thân đơn chiếc
Lần lượt theo nhau suốt tháng ngày

Có lần tôi thấy hai cô gái
Sát má vào nhau khóc sụt sùi
Hai bóng chung lưng thành một bóng
– "Đường về nhà chị chắc xa xôi?"

Có lần tôi thấy một người yêu
Tiễn một người yêu một buổi chiều
ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu

Hai người bạn cũ tiễn đưa nhau
Kẻ ở sân toa kẻ dưới tàu
Họ giục nhau về ba bốn bận
Bóng nhòa trong bóng tối từ lâu

Có lần tôi thấy vợ chồng ai
Thèn thẹn chia tay bóng chạy dài
Chị mở khăn dầu anh thắt lại
– Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi!

Có lần tôi thấy một bà già
Đưa tiễn con đi trấn ải xa
Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
Lưng còng đổ bóng xuống sân ga

Có lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc phân ly

Những chiếc khăn màu thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này

Tôi đã từng chờ những chuyến xe
Đã từng đưa đón kẻ đi về
Sao nhà ga ấy sân ga ấy
Chỉ để cho lòng dấu biệt ly

Hà Nội 1937

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *