Kỷ niệm về mặt trời trong tim dần tắt…

Kỷ niệm về mặt trời trong tim dần tắt
Thảm cỏ héo vàng
Ngọn gió thổi những bông tuyết đầu mùa lất phất
Nhẹ nhàng, mơn man.

Trong những dòng kênh không còn sóng gợn
Mặt nước trầm tư
Chẳng bao giờ nơi đây còn xao động,
Ôi, chẳng bao giờ!

Giữa nền trời in bóng chùm liễu rũ
Như chiếc quạt xoè xanh.
Có lẽ tốt hơn, khi em không phải
Là vợ của anh.

Kỷ niệm về mặt trời trong tim dần tắt
Gì vậy? Bóng tối chăng?
Có lẽ thế! Qua một đêm cũng kịp
Sang đông.

1911

One Reply to “Kỷ niệm về mặt trời trong tim dần tắt…”

  1. Em thì thầm lên vết bụi ngày xưaCái vết bụi vô tình ai để lạiCái vết bụi của một thời thơ dạiNâng niu hoài hình bóng của thời gianMùa thu buồn mùa hạ đến mênh mangCon chim sẻ bên đường đang mổ nắngThơ thẩn nghĩ đến ngày ta tóc trắngVết bụi này còn mãi không em?Ai hờ hững, ai nâng niu, nuối tiếcVết bụi là vết bụi, vẫn thế thôiAi một lần không nhớ đến trong đờiMình để lại bao nhiêu vết bụi?Ai thảng thốt nhìn người, rồi bật khócĐã có lần em chối bỏ thời gianMà đâu biết mình ăn mày dĩ vãngVết bụi buồn đến thế ư, em?(Phongluu)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *