(mười lăm năm đọc lại vẫn như mới…)
Bến đò ngang xưa thiên hạ bắc cầu
Một ngày mùa xuân em sang làm dâu
Em đi qua cầu gió bay áo lụa
Mười hai bến tình trong đục nông sâu
Em thành thiếu phụ ở bên làng người
Một ngày cầu xưa gãy nhịp mất rồi
Những con đò ngang lại về bến cũ
Em đứng nghe tình gọi phía mù khơi
Em đứng nhớ tình ở phía này sông
Một phía buồn tênh phận gái theo chồng
Mưa tháng sáu buồn rơi qua sông nhớ
Nghe gã Trương Chi gõ nhịp tang bồng
Nhịp tang bồng cứ xô thuyền ra đi
Một triệu năm sau nước vẫn xuôi về
Nước vẫn hiền hòa mà sao tình động?
Cầu gãy nhịp rồi thương ơi bến quê
Thương ơi người em một thuở dịu dàng
Một thuở qua cầu quên chuyến đò ngang
Em về bến xưa lượm hòn cuội nhỏ
Ném lia thia vào kỷ niệm mù tăm . . .
Lê Đức Dục
“Em buoc tinh vao maychang ngo may roi voMua keo troi nghieng doNuoc mat hoa dong songGui tinh cho dong songGui tinh theo bot songTrang bo con nong bongLoi yeu ngay hom quaSong nang ganh phu saco mang tinh em duoc? Hanh phuc la hat catneo vao long song sauNho den mua song canMay nuoc ve voi nhauTroi cao va ben rongBiet niu tinh vao dau?”(cung la mot bai tho tu muoi lam nam truoc)