(Nguyễn Trọng Tạo)
Có cánh đồng chết vẫn xanh trong tôi.
Có con người sống mà như qua đời
Có câu trả lời, biến thành câu hỏi,
Có kẻ ngoại tình, ngỡ là tiệc cưới.
Có cha có mẹ, có kẻ mồ côi
Có ông trăng tròn nào phải mâm xôi,
Có cả đất trời mà không nhà ở,
Có vui nho nhỏ, mà buồn mênh mông…
Mà thuyền vẫn sông…
Mà xanh vẫn cỏ…
Mà đời vẫn say…
Mà hồn vẫn gió…
Có thương, có nhớ, có khóc, có cười…
Có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi…
(cho một ngày lại buồn)