Mẹ sẽ kể con nghe đêm nay, một câu chuyện cổ tích giữa đời thường, không có chàng hoàng tử giàu sang và nàng công chúa kiều diễm, cũng chả có cả cái kết thúc là một quả đám cưới "hoành tráng" như con vẫn thường được nghe…
Chuyện chỉ về một cô bé nghèo và anh chàng sinh viên đa cảm…(mẹ nghĩ thế!)
Cô bé là người con gái thứ 7 của người con gái thứ 7 (cái này bắt chước chuyện Pháp Thuật a!) của một gia đình nhà giáo, nghèo nhưng được cái rất vui, tất cả mọi nỗi vất vả thiếu thốn đều được chuyển hóa thành tiếng cười trào phúng, hoặc thành thơ, kiểu như "thơ gửi người ăn trộm lợn"…hay 'con tôi ra chợ bán hoa(lành mạnh à nha); mỗi bông một khúc ruột già của tôi' – không phải vì thương con phải buôn bán ở chợ, mà vì cắt mất hoa trồng trong vườn của bố! hic…
Hôm ấy trời nắng vàng, cô tong tảy mang những trái cây trong vườn nhà ra ngoài chợ bán. Nào Hồng xiêm, lê-ki-ma..và cả những chùm nho dại nữa! việc buôn bán xem chừng cũng không mấy khả dĩ.
Trời đã về chiều, một anh chàng gày gò (vì thế nên mẹ nghĩ đó là sinh viên) đã đến và mua gần hết những trái cây đã héo trong sự vui mừng của cô bé, và xen lẫn sự tò mò, thậm chí là hơi coi thường cái kiểu: Đàn ông con trai gì mà lại ăn quà vặt lắm thế!!!
Rồi thời gian trôi đi, chớp mắt cũng vài chục năm, cho đến một ngày, cô bé đã già, và đã hết những tháng ngày chật vật, tất cả những nhọc nhằn đã phủ đầy bụi bặm…
Và trong một lần đi nghỉ ở vùng Thanh hóa, "cô bé" ấy gặp một cậu bé bán nước vối có đôi mắt "trong veo như mặt nước hồ thu"! Hôm đó thì không phải ngày nắng, không khát, nhưng cô đã uống gần hết ấm nước vối to đùng…dưới con mắt tròn xoe của những kẻ đi cùng…
Niềm vui hay nỗi buồn, đố ai mà biết được!