Sống đến ngần này tuổi rồi nên tội lỗi đã đầy mình mẩy! Tôi ân hận về nhiều điều lắm…
Thời sinh viên, với cái tính vô tư đến vô tâm của tôi, tôi gây ra không biết bao nhiêu là vụ việc để rồi lại ân hận mãi,
Tỉ dụ như là đang ngồi trong giờ học Tiếng Anh, tự nhiên thấy một thằng (hình như là ở đoàn trường)ngoắc tay gọi ra, thế là tôi lao vụt ra chả xin phép cô giáo, xong việc quay vào ngồi ngoan ngoãn và lớp thì im phăng phắc, (cả cô giáo cũng im phăng phắc luôn!)Tôi đã rất vô tư quay sang hỏi đứa bạn "có chuyện gì thế?" mà hoàn toàn chẳng biết cô đang điên tiết vì mình :awww: (chắc tôi nên làm sinh viên Mỹ trong các Phim của Hollywood thì hợp hơn – về khoản tự do vô chủ nghĩa này!)
* * *
Hôm nay chả phải là ngày gì, 20 tháng 11 đã qua hơn một tháng rồi, vậy mà tự nhiên tôi nhớ đến thầy Hào!
Thầy Hào nhà ở phố Hàng Than, một người thày già, mái tóc đã bạc với gương mặt hièn lành đôn hậu (thế mà khối thằng đã quỵt tiền học phí của thày! :bomb:) là thầy dậy vẽ trong Trường Kiến trúc, tôi học thầy khi luyện thi vào đại học, còn khi đỗ vào trường rồi lại không có cơ hội được học lớp của thầy.
Lòng tôi lúc nào cũng biết ơn thầy, dẫu rằng tôi cũng chẳng phải là đứa học trò được thầy ưu ái đặc biệt, nhưng với tôi, thầy Hào là người đã cho tôi sự tự tin để vững bước theo đuổi ước mơ của mình.
Nói về công ơn thầy, chẳng làm sao kể xiết!
Vào những năm cuối cùng của đại học, nhân kỷ niệm ngày Nhà Giáo Việt nam, Thời sinh viên nghèo khổ nên chúng tôi chỉ dành được một số tiền đủ để mua hoa mừng thầy cô đang dạy các môn hiện tại,và tôi chả hiểu sao lại bị giao làm đại diện lớp mang một bó đi tặng một thầy(tôi quên mất tên rồi, mà cũng chả nhớ thày dạy môn gì nữa). Tia thấy "mục tiêu" ở phía hành lang bên kia sân trường, tôi vội vàng phi từ hành lang nhà bên này sang…
Trớ trêu thay, đúng lúc đó Thầy Hào cũng tiến ra giữa sân trường, tôi, và thầy tiến về phía nhau…giữa sân trường vắng ngoe, mặt mày rạng rỡ, tôi rất vui vì gặp thầy và vui vì thày vẫn nhận ra tôi, Tôi muốn tặng bó hoa cho thày lắm… Nhưng đó lại là bó hoa của lớp, mà đây lại được coi là "mối quan hệ cá nhân" vì thày không dạy lớp của tôi, dền dứ một hồi cuối cùng tôi đã không dám tặng thày và chỉ gật đầu chào một cách xã giao rồi đi thẳng, để lại thày thoáng chút ngỡ ngàng…
Khoảng khắc có thể gọi là "đấu tranh tư tưởng" đó đã diễn ra trong vòng vài phút thôi, nhưng nó đã ám ảnh suốt đời tôi, Tôi nhận ra điều ấy trong cái giây phút đi lướt qua thầy ngay lúc đó…
Ra trường, tôi dự định tháng lương đầu tiên, sau khi tặng mẹ, tôi sẽ mua tặng thầy một bó hoa thật lớn…
Nhưng tôi không có cơ hội làm được điều đó, vì thày đã ra đi mãi mãi…
* * *
Tôi đã làm một việc đúng, về lý mà nói, nhưng lại hoàn toàn sai về Tình…
Mỗi hành động, mỗi thái độ của ta dù có thể là nhỏ nhưng sẽ rất có thể để lại một vết thương sâu hoắm, cho chính bản thân ta…
Và tôi gọi tên – đó là sự ân hận không lối về…
* * *
Hôm nay chỉ kể được vậy thôi…tôi đang bận nghĩ cách sửa chữa một sai lầm vì chiều nay tôi lại vừa gây ra một điều khiến tôi phải ân hận, trước khi nó trở thành "không lối về"…
haiz nhớ kể lại cho con nhá để nó bít đc ba nó cũng có 1 time hào hùng
chị ơi,chắc thầy cũng hiểu thôi mà. Kể thì cũng ái ngại ngái ại thật đấy, nhưng biết làm thế nào, sinh viên làm gì có tiền mua bó khác, thôi thì đành muối mặt vậy.hihi,mà cái sai lầm chiều nay thế nào rồi ? sửa xong chưa 😀